Vì không bao giờ là không gì cả, nên khi người yêu cũ có người yêu mới, cảm giác buồn là thật, nhói lòng cũng là thật, bi thương cũng là thật.
Ai đó nói với em rằng: “Ngày đầu tiên chia tay, người cũ là tất cả. Ngày thứ hai trở lại là một nửa. Ngày thứ ba còn một phần tư. Và cứ thế giảm dần theo cấp số nhân cho đến mãi mãi. Nhưng theo quy luật của Toán học, dẫu chia đến vô cùng lần vẫn không thể bằng 0 nên người cũ không bao giờ là không gì cả…”.
***
Ta không bao giờ chọn lựa cô đơn và có muôn vàn lý do cho sự đổ vỡ. Chỉ là không thể ở bên nhau dài lâu, chỉ là có nhiều mỏi mệt, chỉ là mỗi ngày yêu đương đều có những nỗi buồn vô cớ túm lấy nhau một cách khó nhọc. Vì thế chúng ta quyết định chia xa, quyết định tạm thời không có nhau bên đời nữa, quyết định rời xa “một nửa” của mình, để rồi khi trái tim ấy tìm thấy mảnh ghép khác, vẫn thấy có gì như mất mát, vẫn thấy có gì như ghen tỵ.
Không ghen tỵ sao được khi bàn tay ấy đã từng là của mình, bờ vai ấy đã từng là của mình, vòng ôm đó đã từng là của mình, nụ hôn nồng nhiệt ấy đã từng dành cho mình mà bây giờ bỗng thành của người khác…
Con người luôn ích kỷ như thế, những ngọt ngào của tình yêu, dù đã cũ, nhưng vẫn không thích nó sẽ thuộc về ai đó, không phải mình. Rồi có khi nào tự hỏi, người mới kia có được người-cũ-của-mình dắt tay qua những con đường, qua những phố cũ, được ngồi hàn huyên, cầm cốc trà nóng thật ấm lòng? Nghĩ về những điều mênh mang ấy, lại có gì như xót xa, lại có gì như xao xuyến, lại có gì như ước mong…
Khi người yêu cũ có người yêu mới, ta không thể thản nhiên mà gửi họ một lời chào, một lời chúc hạnh phúc, coi như không có chuyện gì cả. Ta ngắm nghía những bức ảnh chụp chung, những món quà nhỏ xíu, nhớ nụ cười tít mắt đến là vui lạ. Lại có lúc vu vơ post những status, những bài hát buồn tênh để mong người ấy có thể nghe thấy, rồi hoài niệm như là một điều duy nhất có thể bấu víu vào.
Bởi vì không thể quên, nên những vết yêu cũ ùa về không báo trước. Một người mình từng gắn bó giờ đã xa thật, một người mình cùng chung niềm ước mơ đã không còn bên cạnh nữa, một người mình từng tựa vai nhau rồi “mơ về ngôi nhà và những đứa trẻ”, giờ đang bước cùng người khác trên con đường quen thuộc, quả thực không cam tâm nhưng vẫn phải chấp nhận.
Rồi ai cũng phải bước qua tổn thương để đi tiếp, rồi ai cũng có người để chở che, nhưng chắc hẳn ta sẽ không bao giờ quên được, người cũ luôn là một góc nhỏ trong trái tim ta, để mỗi khi bắt gặp một điều gì quen thuộc, ta sẽ cười bình yên cho những điều xưa cũ.
Người yêu cũ có người yêu mới, có niềm vui mới, có hạnh phúc mới. Còn ta gặm nhấm những niềm vui đã qua, những hạnh phúc đã qua, những nhớ nhung đã qua như một cách để ta đối xử tốt với bản thân mình, với tình yêu mà ta đã từng xem như hơi thở.
Người yêu cũ à, đừng quên hết mảnh ký ức đã qua…
Nguồn:truyenngan.com.vn